SAO
BIỂN
(Dinh
Anh)
- Anh
yêu em nhiều không ?
Ðó là câu mà bao giờ em cũng muốn hỏi . Ðể ðýợc nghe anh trả lời . Ðể trýớc
khi trả lời, anh kéo em nép vào bộ ngực sãn chắc của anh thì thầm :
- Nhiều !
- Nhiều chừng nào hả anh ?
- Nhiều nhý những kỷ niệm ...
Anh cúi xuống, hàm râu cọ cọ vào má em . Một cảm giác lâng lâng, nhồn nhột ðầy
thi vị . Em quen cả mùi mồ hôi và hõi thở của anh . Bao giờ em cũng muốn hít
thật sâu vào lồng ngực mình . Trong ðó có cả mùi của biển, của gió, của ðôi
môi anh . Ðã bao lâu rồi anh nhỉ ? Em không ðýợc hôn anh, không còn dựa vào bờ
vai anh . Anh có nhớ không ?
Anh bảo rằng : Một ngày nào ðó, khi chúng mình không còn gì ðể nói . Ðấy là
lúc mình nên chia tay nhau . Em cũng nghĩ thế ! Em sẽ ðể anh ra ði, rời xa
lòng em ...
Rồi anh cũng ra ði, nhýng ðâu phải mình không còn gì ðể nói ? Ðêm ðó, anh ðã
hỏi em . Chính cái câu mà anh thýờng là ngýời trả lời :
- Sõn õi ! Em yêu anh nhiều không ?
- Nhiều lắm!
- Nhiều chừng nào hả em ?
- Nhiều hõn những gì em nói ...
Tại sao ðêm ðó anh lại là ngýời hỏi em, phải chãng em ðã làm ðiều gì khiến anh
phải nghi ngờ . “ Vậy em có ði theo anh không?” . Em ngạc nhiên : “Mà ði ðâu
hả anh ? Výợt biên” . Em bàng hoàng . “Anh nhất quyết phải ra ði, mảnh ðất này
ðã cho anh nhiều kỷ niệm, anh yêu biển, yêu em, yêu cả vạn chài với mấy chục
chiếc thuyền lênh ðênh trên sóng nýớc này . Anh yêu những con dã tràng ngày
ðêm xe cát . Chúng cứ gýõng ðôi mắt nhìn anh, nhìn em . Nhýng quê hýõng không
nuôi nổi anh, nuôi nổi gia ðình khốn khó của anh . Thôi anh ðành chia tay nó
vậy . Em hãy ði với anh . Anh cần em nhóc ạ!” .
Quê mình nghèo, thật nghèo ... Những con thuyền nhỏ bé kia là nhà . Sóng biển
kia ngày ðêm hát ru mình ngũ . Những giấc ngũ bồng bềnh, lấy mây trời làm màn,
lấy sao ðêm làm chãn . Anh õi ! Giá mà em có thể ra ði với anh . Cha mẹ chỉ có
mình em là thằng con trai duy nhất . Sóng dữ, bão giông ðã tôi luyện em và cả
anh trở thành những chàng trai mạnh mẽ . Những ðứa con của biển . Thằng con
trai trong em chýa hề biết khóc là gì . Vậy mà em ðã khóc, khóc thật nhiều,
khóc suốt ðêm trên ghềnh ðá . Và rồi em cũng ðành phải ðể anh ra ði, ðến một
bến bờ xa ngút ngắt nào ðó . Em vòng vào cổ anh, một con Sao Biển bé tý, xinh
xinh . Em thì thầm : “Anh hãy giữ lấy . Xem nhý lúc nào em cũng ðang ở bên
cạnh anh . Ngôi sao biển sẽ giúp anh tìm ðýờng trở về” . Anh ðã chỉ lên ngọn
ðèn biển kia dặn dò :
- Dù em ở ðâu và làm gì ? Em hãy ðến ðợi anh ở nõi này . Ðúng ngày hôm nay .
Ngày anh phải xa em ... Nhất ðịnh anh sẽ quay về !
Ðó là ðêm giao thừa, ðêm ba mýõi tối mịt mù, ðầy thuận lợi ðể anh cùng mýời
lãm ngýời khác, dể dàng ra ði … Em ðã ghì chặt lấy anh, cố giữ lại chút hõi ấm
cuối cùng . Anh cắn vào bờ vai em . Thật ðau . Ðể cho em phải nhớ không ðýợc
quên anh . Anh bảo thế . Rồi chiếc thuyền với những bóng ðen ngoài xa kia ðã
ðýa anh, xa rời vòng tay của em …
Anh thân yêu !
Em luôn nhìn về phía biển . Xa tít kia là ðýờng chân trời . Và nõi ðó là anh .
Giữa anh và em là biển Thái Bình xa dịu vợi ... Một nãm, hai nãm, rồi ba nãm …
Anh vẫn biền biệt không một dòng tin . Có những lúc ý nghĩ thoáng qua ðầu em .
Hay là anh ðã chết ? Ðã có biết bao ngýời phải nằm lại, dýới lòng ðại dýõng
sâu thẳm kia . Trýớc khi họ nhìn thấy miền ðất mà mình mong ðợi . Biển cả thì
mênh mông . Mýời mấy mạng ngýời trên chiếc thuyền nhỏ bé ðến thế … Em lạnh
ngýời, rùng mình khi nghĩ ðến ðiều ðó . Em không dám nghĩ . Không ! Anh không
thể chết ðýợc . Em vẫn ðang ðợi anh từng ngày, từng phút ở nõi ðây kia mà .
Rồi tin vui lại ðến với em . Anh vẫn sống . Có một chị Việt kiều ðã về thãm
làng chài, chị ấy ðã cùng anh ra ði trong ðêm ðó . Chị không gặp anh, nhýng có
gặp một ngýời em gái anh . Chỉ một lần thoáng qua và nghe ðâu gia ðình anh ðã
ðịnh cý ở Cali, thành phố Santa Monica . Bàn tay em run run dò tìm trên bản ðồ
. Ðây rồi ! Ðó là một thành phố biển . Em vui sýớng ðến ðiên ngýời nhý là ðã
ðýợc gặp anh . Em hát lên thật to, bài hát mà cô ca sĩ Ngọc Lan ðã hát : Nắng
Cali cũng là nắng ấm, nhýng có ðâu bằng nắng ấm quê hýõng … Em muốn gởi cho
anh, một chút mýa, một chút nắng quê mình … Anh yêu biển, thế nào rồi cũng có
những ngày anh lang thang trên biển . Em lại bắt chýớc câu chuyện trong cuốn
sách mình ðã ðọc . Mỗi ngày em ðều thả một cái chai ra biển, trong ðó là lời
nhắn của em . Và từng ngày cứ thế … cứ thế … Em sống trong niềm hy vọng .
Những cái chai thủy tinh bồng bềnh trôi về ðâu ? có ðến ðýợc xứ sở có ngýời em
yêu không ? Em cũng không biết nữa ... Ðêm ðêm, em nhìn lên bầu trời, những
ngôi sao trên bầu trời thật gần . Nhýng anh cũng biết ðấy, nó cách xa ta hàng
vạn dặm . Em và anh cũng thế, chúng mình thật cách xa nhau, nhýng em luôn nghĩ
rằng, anh ðang ở thật gần …
Làng chài ngày xýa ðã không còn . Nõi ðó bây giờ ðã mọc lên một khu nghỉ mát
khang trang và hiện ðại . Nhà em ðã dọn về nõi khác . Em lên thành phố, býớc
chân vào giảng ðýờng . Vừa học, vừa cố làm thêm . Mỗi nãm em ðều cố dành dụm
ðể về lại nõi này ðợi anh . Mýời mấy nãm rồi, em chýa một lần ðón giao thừa
cùng với mẹ . Bà cũng chẳng hiểu em ðã làm gì trong những ðêm giao thừa vắng
nhà . Mẹ không biết, bạn bè không biết . Nhýng anh thì sẽ biết . Ðúng không
anh ?
Anh !
Ðôi khi sự chờ ðợi làm cho em mỏi mệt . Mýời mấy nãm rồi còn gì . Nhýng không
vì thế mà làm tắt ði niềm hy vọng trong em . Em không còn là chàng trai mýời
bảy tuổi ngày nào . Giờ ðây em ðã là ngýời ðàn ông ngoài ba mýõi, tóc sắp
nhuốm màu theo thời gian . Ðêm nay em lại ðến nõi này . Sắp ðến giao thừa rồi
. Hai mýõi ba giờ … Hai mýõi ba giờ bốn lãm … Em tuyệt vọng nhìn lên ngọn ðèn
biển . Ðèn kia õi ! Ngýõi ðã dẩn ðýờng chỉ lối cho bao nhiêu con thuyền, sao
không một lần chỉ ðýờng cho anh tìm về …
Rồi từ xa … từ xa … từ phía ghềnh ðá, một ngýời tiến lại dýới ngọn ðèn biển .
Có ai ðiên khùng ra cái nõi lạnh lẻo này trong ðêm giao thừa . Chỉ có anh !
Ngýời ðó là anh ? Em thì thầm . Không phải ! Không phải anh rồi ! Một chàng
trai khoảng mýời bảy tuổi . Cậu ta khoác trên ngýời chiếc áo blu dài, khãn
quàng tận cổ . Cậu ta ðến gần em gật ðầu chào và bắt chuyện :
- Chú õi ! Cho cháu hỏi … Ở ðây là bãi gì hả chú ?
Em chỉ tay về bên trái : Kia là bãi Nồm, bên phải là bãi Bấc . Chỉ có bãi Bụt
mới có ngọn ðèn biển này thôi . Mà cháu hỏi bãi nào?
Cậu ta reo lên :
- Vậy thì ðúng rồi . Cám õn chú !
Vừa quay lýng cậu ta ngoảnh lại hỏi :
- Chú õi ! Chú ra ðây ðón giao thừa phải không ?
- Không ! Chú ra ðây ðể ðợi một ngýời …
Cậu bé ngạc nhiên :
- Sao chú giống ba cháu quá ! Ba cháu từng ðến ðây ðể ðợi một ngýời .
- Ðợi ai ?
- Ðợi ngýời yêu của ba cháu . Ba cháu hẹn ngýời ðó ở nõi này, nhýng không gặp
.
- Ngýời ðó là ai ?
- Cháu cũng không biết nữa . Ba cháu không nói tên cô ấy . Ðó là mối tình ðầu
của ba cháu .
Anh biết không ? Em ðã run lên và cố trấn tỉnh ðể hỏi nó :
- Ba cháu trýớc ðây ở vùng này à ?
- Dạ phải ! Ba cháu ðã từng ở ðây . Còn bây giờ gia ðình cháu ở Cali …
Thằng bé ngồi xuống, nó tự hào bộc bạch những chuyện nó nghe ðýợc từ ba nó .
Mýời bốn nãm về trýớc . Ba nó ðã tìm ðến ngọn ðèn biển này, thức trắng ðêm ðể
ðợi ngýời tình . Em bàng hoàng nhớ . Tim em ðau thắt lại . Ðó là ðêm giao thừa
em không ðến ðýợc nõi ðây . Chiếc xe khách ấy ðã bị tai nạn, phải nằm lại trên
ðèo Cù Mông . Thằng bé ðã lôi từ trong túi áo ra một sợi dây chuyền có ngôi
sao biển . Nó ðýa cho em xem . Em run run ngắm nhìn ngôi sao biển . Ánh sáng
của ngọn ðèn biển, vừa ðủ cho em nhìn thấy một chữ cái tên mình . Suýt chút
nữa em ðã ôm chầm lấy nó .
Nhýng rồi em ghìm lại, không làm nhý thế … Thằng bé muốn về ãn tết ở Việt Nam
. Nó muốn thãm lại nõi mà suốt một thời trai trẻ ba nó ðã sinh ra và lớn lên .
Nó không hề nghĩ rằng, ngýời mà ba nó yêu thýõng chính là em . Ngýời ðàn ông
ðang ngồi ðối diện với nó . Chứ không phải một ngýời ðàn bà nào ðó mà nó ðang
týởng týợng . Và anh ! Anh ðã nhờ con mình thả ngôi sao kia về với biển .
Những con sao biển khi mắc cạn, sáng mai mặt trời lên sẽ chết . Anh muốn ngôi
sao của em sẽ về với biển . Phải chãng anh muốn tình yêu còn sống mãi trong
anh ? Thằng bé ngồi ðó, mân mê ngôi sao biển . Em muốn nói ngôi sao ðó là của
em . Nhýng làm sao em nói ðýợc . Và em hiểu . Vì sao anh không còn quay trở về
. Thôi thì anh hãy ði ði . Anh hãy ði và nhận cho ðầy ðủ . Hãy giữ thật chặt
những gì anh ðang có, tình yêu, hạnh phúc và cả những kỷ niệm …
Thằng bé ðã ðứng lên ði tự lúc nào, em cũng chẳng hay … Em ðứng lên, leo lên
tảng ðá cao nhất . Phía dýới là vực sâu . Những con sóng chồm lên tung bọt
trắng xóa . Một bài hát quen thuộc hiện về trong tâm trí em : Õi Sao Biển !
Sao nhớ ai vì sao không nói ? Sao thýõng ai vì sao không nói ? Hãy nói ði !
Hãy nói ði … Nói ði …một lời nồng nàn …
Em dang tay và hét lên thật to :
- Em nhớ anh …
Hết