| wagaclub Tự Tin Thể Hiện Giới Tính _Hãy Đăng Kí Để Khám Phá Những Điều Bí Ẩn ^^! |
| Thống Kê | Hiện có 8 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 8 Khách viếng thăm Không Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 24 người, vào ngày Thu Apr 13, 2023 1:53 am |
November 2024 | Sun | Mon | Tue | Wed | Thu | Fri | Sat |
---|
| | | | | 1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 | 11 | 12 | 13 | 14 | 15 | 16 | 17 | 18 | 19 | 20 | 21 | 22 | 23 | 24 | 25 | 26 | 27 | 28 | 29 | 30 | Calendar |
|
| Mùa xuân lá khô - Nguyễn Thành Luân | |
| | Tác giả | Thông điệp |
---|
taydomusic Nông Dân Tích Cực
Tổng số bài gửi : 526 Age : 41 Đến từ : Cần Thơ yêu dấu Nghề Nghiệp : Ăn chơi - Đàn địt - Hút chích Top/Bot : Âm nhạc Kinh Nghiệm : Registration date : 03/10/2008
| Tiêu đề: Mùa xuân lá khô - Nguyễn Thành Luân Wed Oct 15, 2008 5:40 pm | |
| MÙA XUÂN LÁ KHÔ (NTL)
(Ghi theo lời tâm sự của K ...)
Cứ mỗi độ Xuân về ...trong lúc mọi người vui vẻ tươi cười ,nô nức đón chào một năm mới th́ riêng tôi ...tôi lại buồn khi nhớ về dĩ văng năm nào ...
Ngày đó ...đă lâu ,lâu lắm rồi ...tôi là một chàng trai 16 tuổi lắm mơ nhiều mộng và yêu đời th́ không ai bằng ...
V́ sao ? ...Có ǵ đâu ...tại v́ tôi là một thằng con trai độc nhất được sinh ra trong một gia đ́nh giàu có ở Sài G̣n ...
Thuở ấu thơ tôi muốn ǵ được nấy nên tôi thấy cuộc đời ḿnh toàn là những niềm vui và hờ hững với những cảnh đời bất hạnh quanh ḿnh ...Tôi có ngờ đâu sau này ...tôi lại lâm vào hoàn cảnh như họ và có thế nói c̣n bi đát hơn nhiều ...
Khi tôi vừa tṛn 16 tuổi th́ ...Sài g̣n được giải phóng ...
Sài g̣n không c̣n là Sài G̣n mà đă mang một cái tên khác : Thành phố Hồ Chí Minh ...
C̣n tôi ...tôi không c̣n là một cậu ấm sống trong chăn êm nệm ấm mà trở thành một người phiêu bạt khắp bốn phương trời và không bao giờ dám nghĩ đến hai tiếng tương lai ...
Câu chuyện của tôi là như thế này :
...
Sau cái ngày đó ...Gia đ́nh tôi bị cải tạo tư sản và không c̣n ǵ ...Tuy nhiên cũng c̣n một ít của ch́m nên sau nhiều ngày cân nhắc,đắn đo ...Ba mẹ tôi quyết định từ bỏ đất nước ra đi để t́m cho ḿnh một miền đất hứa mà nguyên nhân chính là lo lắng cho tương lai của tôi sau này ...
Thế là gia đ́nh chúng tôi đă lặng lẽ rời bỏ Sài G̣n để ra đi trong một đêm Xuân buồn tẻ ...
Người tính không bằng trời tính ...Ba lần đi th́ ba lần bị bắt trở lại ...
Lúc này th́ tài sản của gia đ́nh chẳng c̣n ǵ nên lâm vào cảnh trắng tay...Ba Mẹ tôi không c̣n mặt mũi nào để trở lại Sài G̣n nên đành chọn cho ḿnh một kiếp sống ẩn dật tại một vùng quê hẻo lánh của Cà Mau cuối trời nước Việt ...
Từ một người là giám đốc và một người là mệnh phụ phu nhân quyền quư ...Ba Mẹ tôi một sớm một chiều đă rơi xuống thành những kẻ bần cùng nhất trong xă hội ...
Nhưng cũng phải ăn để mà sống ...Họ phải t́m mọi cách để tồn tại ở trên đời ...chỉ v́ tôi : một "cành vàng lá ngọc " mà họ quí hơn cả sinh mạng chính ḿnh ... ...
Bạn có thể nào h́nh dung ra cảnh ba mẹ tôi từng ngày ...từng ngày phải oằn lưng vác từng bó mía tận dưới mé sông lên đến ḷ đường cách đó khoảng 2 cây số từ 5g sáng đến 7g tối mới được nghĩ mà tiền công th́ đủ để đắp đổi qua ngày th́ làm sao mà dám nghĩ đến chuyện dư ăn dư mặc như ngày xưa ? ...
C̣n tôi ...tôi có thể nào ngồi yên để nh́n hai đấng sinh thành của ḿnh c̣ng lưng làm mướn từ ngày này sang ngày khác nổi hay không ? ...
Một thời gian lợi dụng lúc Ba Mẹ tôi ở ḷ đường th́ tôi lang thang t́m chổ làm thuê để tiếp gia đ́nh v́ dù sao tôi cũng 17 tuổi rồi c̣n ǵ ...Cuối cùng tôi được chấp thuận vào làm nhân công cho một cơ sở sản xuất xà bông nho nhỏ trong thị trấn P ...
Khi tôi báo tin vui đó ...tôi cứ tưởng là hai người sẽ vui mừng ...nhưng có ngờ đâu ba tôi cứ trầm tư ,lặng lẽ quấn thuốc g̣ hút từ điếu này sang điếu khác ...Mẹ tôi th́ chỉ biết rơi nước mắt ,người vuốt đầu tôi và nói :
-Tội nghiệp cho con trai của mẹ quá K ơi ...
"Phước bất trùng lai ,hoạ vô đơn chí " ...Trong một năm mà tôi vĩnh viễn mất đi hai đấng sinh thành ...
Ba tôi v́ lao lực quá sức mà đă ngă bệnh ,rồi v́ không đủ tiền chạy chữa thuốc thang ...người đă ra đi trong một ngày cuối đông lạnh lẽo ...Mẹ tôi gào thét vẫy vùng trước ngôi mộ người chồng yêu quí rồi sau cái đêm ấy ,người cũng lâm trọng bệnh ...
Phần v́ bệnh nặng,phần v́ nhớ thương ba tôi rồi v́ không có tiền thang thuốc mà sức khoẻ mẹ tôi ngày càng yếu dần ...Biết không qua khỏi số trời ...một đêm khuya nọ bà thều thào cất tiếng :
-K ơi ...bỏ con lại bơ vơ ...mẹ không đành ḷng nhắm mắt ...
Tôi quỳ bên bà ,tức tưởi không nói nên lời :
-Mẹ ...mẹ ơi ...mẹ ...đừng ...chết ...
Bà đưa tay nắm lấy tay tôi ...rồi từ từ buông ra ...
Tôi kinh hoàng ...Tôi ôm lấy xác bà gào thét trong đêm :
- Mẹ ơi ...Mẹ ơi ...
Ngoài kia ...tiếng pháo giao thừa chào mừng một năm mới ...bắt đầu rền vang lên khắp xóm ...
Sau khi chôn cất mẹ bên cạnh nấm mồ của cha xong th́ tôi nằm vật vờ mấy ngày rồi cũng phải gượng dậy để đối diện với cuộc đời .
Chẳng bao lâu th́ cái cơ sở sản xuất xà bông ngừng hoạt động v́ thiếu nguyên vật liệu ...Tôi lang thang đầu đường cuối xóm làm mướn bất cứ việc ǵ để sống qua ngày ...
Cho đến một ngày kia ...Lúc tôi đến làm cỏ vườn cho một nhà nọ chỉ có hai vợ chồng già và sau khi hỏi thăm tôi một hồi th́ người chồng đề nghị :
- K à ,bác nói như vầy con thấy có được không nghe ...Con về đây ở với hai bác đi ...Ngày nào có ai mướn ǵ th́ đi làm ...C̣n ngày nào mà thất nghiệp th́ cứ ở nhà ăn cơm với vợ chồng bác ...Khi nào làm cỏ cho bác th́ bác vẫn trả tiền cho con như người ta ...
Tôi c̣n biết nói ǵ hơn là cúi đầu nhận lời ...
Giáp ranh đất Bác Hai (ân nhân của tôi ) là một gia đ́nh khá giàu có ...Nghe nói mấy người con của ông ta đều ăn học ở ngoài Thị xă Cà Mau hết .C̣n bà vợ th́ có một cái sạp vải to đùng bên chợ thị trấn P ...Suốt ngày bà ta ở bên chợ đến tối mịt mới về .Thành ra căn nhà bên này to lớn như vậy mà chỉ có một ḿnh ông ta thui thủi mà thôi .
Tôi ở nhà Bác Hai được ít hôm th́ ông biết ...Tối đó ,ông qua nhà Bác Hai uống trà và hỏi :
-Anh Hai à ...mấy ngày nay tôi đứng ở bên nhà ...tôi thấy có thằng bé nào làm cỏ trong vườn anh vậy ?
Tôi nghe tiếng Bác Hai trai :
-À ...thằng K mà ...Cái thằng bé lúc trước nó ở ḷ đường đó ...Bà vợ tôi thấy nó mồ côi nên kêu nó về hủ hỉ cho vui dượng Sáu à ...
Vậy là người đàn ông hàng xóm là Dượng sáu ...(tôi thầm nghĩ như thế ) .Vừa lúc đó ,tôi nghe ông tiếp tục :
-Tui thấy nó làm cỏ cho anh ,tui vừa ư quá đi ...Làm cỏ ǵ mà y như quét nhà vậy ,vườn của anh nh́n sạch bóng thiệt mát con mắt ǵ đâu ...Tui chịu làm kỹ lưỡng như vậy đó anh hai ...Tui mà biết vậy th́ tui cũng kêu nó về bên nhà tui ở rồi ...
Lúc này Bác Hai gái mới lên tiếng :
-Th́ có ǵ đâu dượng ...Dượng muốn mướn th́ kêu nó qua bên ấy làm ...Tụi tui cũng muốn giúp đỡ cháu nó có tiền xài nên làm ở nhà này th́ vẫn trả tiền cho cháu ...Hai vợ chồng tôi cũng muốn cho bà con lối xóm biết chuyện để ai có mướn ǵ th́ kêu cháu làm ...Tối th́ về đây ngủ ...Hai vợ chồng tui cũng nghèo chứ nếu không th́ ...Thấy tội quá ...
Cũng bắt đầu từ đó tôi nổi tiếng là người làm cỏ "sạch như quét nhà" nên hết nhà này kêu th́ nhà khác gọi ...Hai bác thấy thế mừng lắm nói với tôi :
-Ráng làm dành dụm tiền ...rồi hai bác đứng ra cưới vợ cho mày nghe K ...
Tôi gật đầu cười cho hai bác vui ...Từ lâu tôi đă xem hai bác như cha mẹ của ḿnh nên lúc nào rảnh th́ tôi không nệ hà làm hết mọi việc nặng nhẹ trong nhà để giúp đỡ họ mà không lấy tiền .Bác tỏ vẻ không đồng ư th́ tôi nhỏ nhẹ thưa :
-Con làm sao có thể nào lấy tiền của hai bác được chứ ? Nếu không nhờ hai bác đem về đây cưu mang th́ ...
Và cho dù ông bà có nói thế nào đi chăng nữa th́ tôi cũng nhất định không lấy nên cuối cùng Bác gái cú đầu tôi và cười :
-Cái thằng này ...mồ tổ mày .
| |
| | | taydomusic Nông Dân Tích Cực
Tổng số bài gửi : 526 Age : 41 Đến từ : Cần Thơ yêu dấu Nghề Nghiệp : Ăn chơi - Đàn địt - Hút chích Top/Bot : Âm nhạc Kinh Nghiệm : Registration date : 03/10/2008
| Tiêu đề: Re: Mùa xuân lá khô - Nguyễn Thành Luân Wed Oct 15, 2008 5:40 pm | |
| Làm cho ai tôi cũng thích v́ đa số những người ở quê rất tốt bụng .Lúc nào ngoài số tiền theo thoả thuận th́ họ cũng cho thêm một ít gọi là thưởng v́ tôi làm kỹ càng vừa ư họ ...Chỉ có những lúc làm cho Dượng Sáu (người kế nhà Bác Hai) th́ tôi ngán vô cùng ...
Ông ta giàu nhất xóm và cũng nổi tiếng là keo kiệt ...Làm cho ông th́ không bao giờ được nghỉ trưa và măi đến chạng vạng tối mới được vào ăn cơm (trong khi đó ,những gia đ́nh khác th́ lúc nào cũng cho nghỉ 30 phút trưa và đến 5g chiều th́ kêu vào ăn cơm rồi cho về ) ...Nên mỗi lần ông kêu ông réo tôi qua làm th́ tôi rầu muốn chết ...
Đem chuyện đó ra nói với hai bác th́ Bác trai cười rồi nói :
-Như vậy người ta mới giàu đó con ...
C̣n bác gái th́ :
-Thôi kệ con à ...Dù sao cũng láng giềng của ḿnh .Cứ xem như là con nghĩ t́nh hai bác đi ...Ở xóm này riết rồi có ai thèm làm cho ổng đâu ...Từ ngày con chưa lại đây ở th́ ổng cứ để cỏ mọc đầy v́ kêu hoài không ai thèm đến hết ...Rồi chịu hết nỗi v́ chuột nên ổng phải tự lụmcụm ra làm ngày này sang ngày khác .Làm chưa đến cuối vườn th́ đầu vườn cỏ lại mọc lên đầy như cũ ...thành ra ...
Bác gái vừa nói vừa diễn tả làm cho tôi ôm bụng cười muốn chết ...
Vậy mà ...từ cái nhà ấy ...tôi đă gặp được một người ...
(C̣n tiếp) Mùa hè năm ấy ...
Tôi đang ngồi làm cỏ th́ ...có bóng người đến gần và lên tiếng :
-Nghỉ mệt chút đi bạn ...
Tôi buông dao nh́n người đối diện ...Một thằng nhóc trạc tuổi tôi nhưng trắng trẻo và ra dáng là "công tử Bạc Liêu" vô cùng ...Hắn ngồi xuống kế bên tôi và tỏ vẻ thân thiện :
-Ḿnh tên Tùng ...18tuổi ,đang học 12 trường HỒ THỊ KỶ (Cà Mau) và là con trai thứ ba của chủ nhà này .C̣n bạn ?
Tôi đưa tay quẹt mồ hôi trên trán và ngập ngừng :
-Tôi ...tôi tên K ...18 tuổi ...tôi là ...là cháu của nhà kế bên ...
Hắn nh́n tôi không chớp mắt :
-Bác Hai ở bên nhà làm ǵ có ...cháu ?
Tôi thú nhận :
-Tôi ...tôi chỉ là ...cháu nuôi thôi ...
Tùng khẻ gật :
-Vậy à ...
Chợt hắn nh́n đồng hồ rồi lên tiếng :
-Gần 6g chiều rồi ...nghỉ đi bạn ..
Tôi lắc đầu :
-Dượng sáu chưa kêu vào ...ḿnh ...ḿnh không dám ...
Tùng nắm tay tôi đứng lên theo hắn :
-Không sao ...Tôi kêu bạn vào mà ...Ba tôi không rầy đâu ...
Vào nhà th́ tôi thấy ngoài Tùng th́ c̣n hai người nữa ...Một là chị và một là em gái của Tùng cùng về quê nghỉ hè ...D́ Sáu ở bên chợ hôm nay cũng về sớm hơn thường lệ .Bà nh́n tôi cười rồi bảo :
-Rửa tay đi rồi ăn cơm con ...Hôm nay tụi nó về nên D́ nghỉ sớm về nhà làm đồ ăn nhiều lắm đó ...
Tùng dành ngồi kế bên tôi ...Hắn thấy tôi không dám gắp thức ăn nên cứ gắp bỏ đầy vào chén của tôi và luôn miệng nói :
-Ăn đi ...bạn ăn thoải mái đi mà ...h́ h́ h́ ...
Tôi đă có cảm t́nh với hắn từ lúc ấy ...
Phải công nhận là vườn của Dượng sáu là lớn nhất trong vùng nên mỗi khi tôi qua làm cho ông th́ nhanh cũng phải 20 ngày mới xong ...Có điều làm cho ông th́ chán lắm ,bỏi v́ ai cũng trả tiền công mỗi ngày là 20 đồng nhưng ông th́ tính có 15 đồng thôi ...Đă vậy khi thanh toán tiền cho tôi ông c̣n nói nhân nghĩa nghe mà muốn ói máu :
-Mày có thấy ai mà mướn suốt trên 20 ngày như dượng hông ? Làm cho dượng tiền nhiều ơi là nhiều ,thích hén ...
Tôi ráng nở nụ cười nhưng lại chửi thầm trong bụng :
-Đồ bá hộ keo kiệt ...Bóc lột sức lao động của người ta mà c̣n lên giọng đạo đức ...
"Cha mẹ sinh con ...trời sinh tính " ...Tùng lại khác hơn ông v́ từ ngày hắn về nghỉ hè th́ lúc nào hắn cũng cầm dao ra làm chung với tôi cho vui (theo lời hắn nói như vậy ) và cứ sau khi ăn trưa xong th́ hắn bảo :
-Nghỉ trưa đi K ...1g ra làm tiếp ...
Dượng sáu nhăn nhó :
-Thằng K nó giỏi lắm ...Nó không thích nghỉ trưa đâu (!) ...Hè hè ,phải hông K ? ...
Tôi chưa kịp lên tiếng th́ Tùng nắm tay tôi :
-Vậy th́ đi làm tiếp nha ...
Không để tôi có ư kiến ư c̣ ǵ th́ hắn lôi tôi ra ngoài vườn rồi cười :
-Nằm nghỉ đi K ...từ từ làm ...Ba ḿnh ...chán lắm ...K đừng buồn ổng nghe ...
Tôi lắc đầu :
-Ḿnh quen tính của dượng rồi ...Ḿnh có làm thêm một chút cũng đâu có sao ...
Hai đứa cùng nằm trong vườn mà có ngủ được đâu v́ hắn cứ hỏi tôi điều này điều nọ tùm lum từa lưa hết .Tôi chậm răi ,từ tốn kể cho Tùng nghe về những tháng ngày qua của ḿnh ...Kể xong ,thấy hắn im lặng th́ tôi cứ tưởng là Tùng ngủ nên lồm cồm ngồi dậy nh́n hắn ...Ai dè đâu hắn vẫn c̣n mở mắt ...nhưng nước mắt lại đọng quanh mi ...Hắn thấy tôi nh́n nên đưa tay quẹt nước mắt và lên tiếng :
-Tội nghiệp cho K quá à ...
Gần 20 ngày làm cho nhà Tùng th́ tôi và hắn đă trở nên thân thiết tự bao giờ ...Tự nhiên ở bên hắn ,mọi mặc cảm sang hèn của tôi biến đi đâu mất ...
Khi kết thúc công việc ,Dượng sáu đưa tiền công cho tôi th́ có mặt Tùng ở đó ...Không biết hắn nghĩ như thế nào mà chiều ấy hắn chạy sang nhà Bác Hai và rủ tôi :
-Qua bên chợ uống cafe đi ...
Tôi c̣n đang ngại ngùng th́ Bác Hai gái khuyến khích :
-Đi chơi với nó đi con ...Tội nghiệp ,mấy năm trước về nghỉ hè có ai để mà làm bạn bè ǵ đâu ...
Nghe lời bác nên tôi cùng nó qua chợ ...Bước vào cửa hàng vải của D́ Sáu th́ nó phân trần với bà :
- Mẹ à ,mẹ trả tiền thêm cho K đi ...Ba keo quá à ...trả không đúng giá ǵ hết ...
Bà mỉm miệng cười nh́n thằng con trai cưng rồi hỏi tôi :
-Hồi trưa dượng đưa cho con bao nhiêu vậy K ?
Tôi trả lời bà :
-Dạ con làm tất cả là 19 ngày ...Dượng đưa cho con số tiền là ...
Bà cầm máy tính lên bấm bấm một hồi th́ lắc đầu :
- Cái ông này ...vậy mà từ bấy lâu nay ...d́ đâu có biết ...
Rồi bà kéo ngăn đựng tiền ra ,đếm đếm một lúc rồi rút một xấp tiền đưa cho tôi .Bà nói :
-Đây là tiền d́ đưa thêm cho con gọi là bù lỗ ...C̣n đây là d́ thưởng thêm cho con đó ...
Tôi ngại quá nên do dự :
-Được rồi d́ ...Con chỉ lấy thêm số này thôi ...c̣n tiền d́ cho th́ ...
Hắn lẹ làng cầm lấy số tiền trên tay của D́ sáu rồi nhét nhanh vào túi áo tôi .Hắn lên tiếng :
-Của mẹ ḿnh cho ...th́ bạn cứ nhận ...mắc cỡ làm ǵ chứ ?
Rồi hắn nắm tay tôi bước ra ngoài ,kề miệng vào tai tôi hắn rủ :
-Đi uống cafe đi ha ...
| |
| | | taydomusic Nông Dân Tích Cực
Tổng số bài gửi : 526 Age : 41 Đến từ : Cần Thơ yêu dấu Nghề Nghiệp : Ăn chơi - Đàn địt - Hút chích Top/Bot : Âm nhạc Kinh Nghiệm : Registration date : 03/10/2008
| Tiêu đề: Re: Mùa xuân lá khô - Nguyễn Thành Luân Wed Oct 15, 2008 5:40 pm | |
| Trong suốt mấy tháng hè ...cứ ngày nào tôi ở nhà th́ hắn chạy qua rủ tôi đi câu cá ...rồi cùng nhau nhảy xuống sông lặn hụp vừa tắm vừa ṃ ...tôm . Được kha khá th́ hai thằng lên bờ ,chạy thẳng ra sau vườn nhà hắn , đốt lửa nướng và hắn vô nhà lấy ...rượu thuốc của Dượng sáu ra dụ tôi nhậu .Hắn cười và nói với tôi :
-Rượu này của ba Tùng đó ...uống vào không có nhức đầu đâu ...
Tôi nh́n hắn :
-Dượng sáu biết được th́ sao ?
Hắn lên tiếng :
-Nhiều lắm ...Ba không biết đâu ...mà K có bao giờ uống rượu chưa ?
Tôi lắc đầu :
-Chưa ...
Hắn cười thích chí :
-Đó ...chưa biết uống mà lại sợ hết rượu ...Cỡ K hả ...chừng vài ly là nằm ngay đơ rồi ...Rượu mà bạn tưởng như nước ngọt à ? ...
Thật vậy ...v́ chưa bao giờ nhấm nháp ba cái men cay đó nên tôi cứ tưởng là nó ngon nó ngọt lắm ...Bởi thế khi vừa đưa vào miệng ngụm đầu tiên th́ ...tôi nhăn mặt ,c̣n hắn th́ cười sặc sụa :
-"Nam vô tửu như kỳ vô phong" ...Bạn tệ quá chừng luôn ...đâu có phải là nam nhi ?
Đâu có biết là hắn nói khích ḿnh nên tôi tự ái :
-Tại ly đầu thôi ...chứ K đâu có ngán bạn ...
Nói th́ giỏi ...nhưng chỉ một chút sau th́ tôi ...nằm thẳng cẳng ...
Ba tháng hè rồi cũng trôi qua nhanh chóng ...Đêm cuối cùng hắn xin phép Dượng Sáu qua bên tôi ngủ để tâm sự rồi sáng mai sẽ đón tàu về Cà Mau và đi luôn Sai G̣n để tiếp tục bước vào ngưởng cửa Đại học ...
Đêm đó ,Tùng tâm sự với tôi rất nhiều ...và khi úp mở một hồi th́ hắn thú nhận với tôi hắn là một người ĐTLA ...Hắn nói hắn đă thương tôi từ cái ngày đầu tiên gặp mặt ...và dù đă cùng sống bên nhau 90 ngày qua ...hắn cũng không dám ngỏ lời ...Nghe lời hắn tâm sự mà tôi cảm thấy sung sướng trong ḷng v́ ...tôi cũng yêu hắn từ lâu ...
Khi tôi trải ḷng ḿnh ra cho Tùng biết th́ hắn cảm động ,nằm im không thốt nên lời ...
Cũng trong đêm ấy ...Hai đứa tôi đă biết thế nào là hương vị của t́nh yêu đầu đời ...
Sáng hôm sau ,tôi dậy sớm ...đưa tiễn Tùng ra bến tàu ...Hắn nắm bàn tay tôi ,xiết chặt và để thật lâu trong tay hắn ...Khi tiếng c̣i tàu báo hiệu giờ rời bến th́ hắn nh́n tôi với ánh mắt thật buồn rồi khẽ nói :
-K đừng đi đâu nha ...Thỉnh thoảng Tùng sẽ về thăm K đó ...
Tôi im lặng gật đầu ...quay đi giấu che đôi ḍng nước mắt ...
Từ đó tôi đă biết thương ,biết nhớ và biết chờ đợi một người ...
Cứ mỗi buổi chiều tà ,tôi thường lang thang ra bến tàu mà nh́n những chuyến tàu đi ...và dơi mắt ngóng trông từng chuyến tàu về ...dù biết rằng Tùng không thể nào muốn về là về được nhưng tôi cứ ra đó măi ...mà không hiểu v́ sao .
Khoảng vài tháng sau th́ ...
Buổi tối đó ,khi vừa ăn cơm xong th́ tôi chuẩn bị giăng mùng ngủ (dưới quê lúc đó buồn lắm ,chỉ có bên chợ th́ vui thôi ) th́ nghe tiếng gỏ cửa nhè nhẹ .(Hai Bác tôi ngủ trong buồng nên giao cho tôi toàn bộ phía trước nhà )Tôi vừa nh́n qua song cửa sổ và khi thấy hắn th́ tôi mừng quá hét lớn :
-Á ...Tùng về rồi à ?
Hắn đưa tay trỏ lên miệng như có ư bảo tôi im lặng ...
Khi tôi vừa mở cửa cho hắn lách vào và chưa kịp đóng lại th́ hắn đă nhào tới ôm và hôn tôi như mưa ...Hắn th́ thào bên tai tôi :
-Tùng nhớ K ...quá trời luôn ...
Tôi ngạt thở trước những cái hôn tới tấp của Tùng và v́ quá cảm động nên không thốt lên được tiếng nào ...
Đêm đó ,tôi và hắn ôm nhau ngủ tới sáng ...
Hắn về nhà cũng khá lâu nhưng tôi không nghe hắn đá động ǵ đến chuyện đi Sài G̣n học hành nên hôm nọ tôi ṭ ṃ :
-Sao cả tháng nay Tùng không đi Sài G̣n học ?
Hắn buồn buồn trả lời :
-Ḿnh nghỉ học rồi ...
Tự nhiên hắn có vẻ như muốn nói một điều ǵ quan trọng nên cứ nh́n trước nh́n sau rồi thật lâu mới nói nhỏ vào tai tôi :
-Ḿnh sẽ không giấu bạn bất cứ điều ǵ ...nhưng bạn phải giữ bí mật nha ...
Tôi ngạc nhiên nh́n hắn :
-Nhưng là chuyện ǵ ? ...Ḿnh có quen ai ở đây mà bí mật với không bí mật ?
Tùng kéo tôi vào sát góc vườn nhà Bác Hai rồi lên tiếng :
-Ba Mẹ ḿnh qua trung gian một người ở Cà Mau đăng kư cho ba chị em ḿnh đi ...vượt biên
Tôi hết hồn ,lắp bắp :
-Vượt biên lậu à ?
Hắn gật đầu :
-Không đi lậu th́ đi đường nào chứ ? Gia đ́nh bạn lúc trước cũng vậy thôi mà ?
Tôi chợt nhớ đến hoàn cảnh của ḿnh khi trước ...và khi nhớ đến cha mẹ của ḿnh đă nằm xuống vĩnh viễn nơi đây th́ tôi rớt nước mắt ...
Tùng lấy tay quẹt những giọt nước mắt trên mặt tôi rồi an ủi :
-K đừng khóc nữa ...Mấy hôm nay ,ḿnh đă suy nghĩ rất nhiều ...và ḿnh đă có ư định rủ K đi theo cùng ba chị em ḿnh trong chuyến đi này ...
Tôi giật ḿnh :
-Ḿnh đi theo bạn ? nhưng ḿnh ...ḿnh làm ǵ có vàng để mà đi chứ ?
Tùng nh́n tôi bằng cặp mắt tŕu mến rồi nói :
-Ḿnh ăn cắp của mẹ 2 cây vàng ...Sau đó ,ḿnh đưa cho bà và nói đây là của người bạn thân của ḿnh ở Saig̣n gửi nhờ mẹ nói giúp cho được đi cùng ...
Tôi trợn trừng v́ kinh ngạc :
-Trời ơi ...sao bạn lại làm như thế ?
Hắn buồn bă cúi đầu :
-Nếu ḿnh không làm vậy th́ làm sao bạn có thể đi chung với ḿnh ?...mà nếu không có K bên cạnh th́ Tùng cũng không đi nước ngoài đâu ...
Tôi vẫn c̣n run v́ số vàng đó nên lo sợ :
-Rủi D́ Sáu biết bạn lấy vàng của bà th́ làm sao ?
Hắn lắc đầu :
-Ḿnh biết chổ mẹ chôn vàng ...nên lén đào lên và ...mà có ǵ đâu..."của thiên trả địa " thôi mà ...Mẹ ḿnh sẽ không thể nào nhớ hết bà có bao nhiêu vàng đâu ...Bạn đừng lo chuyện đó há ....
Tôi vẫn c̣n thắc mắc :
-Rồi làm sao mà đi chung với bạn được ?
Tùng nh́n tôi :
-Chuyến đi khởi hành lúc nửa đêm ở Cái Đôi Vàm ...Chỉ có ba chị em ḿnh và những người đóng vàng biết điểm hẹn và mật khẩu thôi ...Tới lúc đó tụi ḿnh đi riêng rẽ khi tới Cà Mau sẽ gặp lại ...ḿnh sẽ cho bạn mật khẩu ...Ba Mẹ ḿnh sẽ vẫn ở nhà b́nh thường để không ai để ư ...Bạn th́ lấy lư do nào đó để xin phép Bác Hai là được ...
Tôi nh́n Tùng với đôi mắt biết ơn ...Hắn choàng tay qua ôm tôi và th́ thầm :
-Ḿnh không bao giờ muốn xa K ...Ḿnh yêu K ...nhiều lắm !
| |
| | | taydomusic Nông Dân Tích Cực
Tổng số bài gửi : 526 Age : 41 Đến từ : Cần Thơ yêu dấu Nghề Nghiệp : Ăn chơi - Đàn địt - Hút chích Top/Bot : Âm nhạc Kinh Nghiệm : Registration date : 03/10/2008
| Tiêu đề: Re: Mùa xuân lá khô - Nguyễn Thành Luân Wed Oct 15, 2008 5:41 pm | |
| Rồi cái đêm định mệnh ở vùng đất Cái Đôi Vàm cũng đến... Hôm ấy tôi mở miệng xin phép với Hai Bác để đi Cà mau chơi ...và khi được sự đồng ư th́ tôi xuống tàu ra thị xă .
Theo như hẹn ,đến Cà Mau th́ gặp ba chị em của Tùng ...Chúng tôi ở Cà Mau đến chạng vạng tối và khi đón tàu xuống Thị Trấn Cái Đôi th́ được bí mật đưa lên một chiếc xuồng để đưa ra điểm tập kết ...
Lúc đến đó th́ tôi thấy cũng khá đông người ...Ai củng im lặng và hồi hộp ...
Trong lúc chúng tôi đang ngồi chờ đợi để được đưa ra tàu lớn th́ bỗng nghe có tiếng thất thanh :
-Công an ...Công an ...chạy ....
Rồi những tiếng chạy th́nh thịch ...những ánh chớp của đèn pin ...
Bốn người chúng tôi mặt cắt không c̣n chút máu ...Tùng nắm tay đứa em gái rồi hét:
-Chạy mau ...
Không biết chúng tôi đă chạy được bao lâu và vấp ngă bao nhiêu lần ...mặc cho cỏ ô rô xé nát ḿnh mẫy và quần áo th́ lấm lem ,tơi tả ...nhưng 4 người đều không dám ngừng lại để thở ...Một lát sau ,Thuỳ (em gái của Tùng ) rên rĩ :
-Em ...chạy không nỗi nữa ...Em ...em mệt quá !
Thế là tôi và hắn thay phiên nhau cơng cô bé trên lưng và cúi đầu chạy tiếp ...
Trước mắt chúng tôi bây giờ chỉ là một màn đêm tăm tối giữa vùng rừng rậm hoang vu ...
Măi đến khuya hôm sau th́ chúng tôi mới thuê được một chiếc xuồng máy đưa chúng tôi trở lại thị trấn P ...Đến tận bây giờ tôi cũng không nhớ v́ sao mà chúng tôi lại có thể trở về được như vậy nữa ...
Khi ba chị em Tùng kêu cửa nhà hắn để báo tin và lấy tiền trả cho người ấy th́ tôi lặng lẽ về bên nhà Bác Hai và gỏ cửa ...Lúc vừa thấy gương mặt đầy những vết cắt và quần áo th́ tả tơi của tôi th́ bác hai gái hết hồn .Bà ú ớ :
-Trời ơi ,con đi đâu mà lại ra nổng nỗi như vầy vậy hả K ?
Sau khi kêu tôi đi tắm thay đồ xong th́ bà lấy bông g̣n ,thuốc đỏ xức và băng bó những vết thường trên người tôi ...Bác hai trai lúc này mới từ trong buồng bước ra ,ông ngồi xuống cái vơng và lặng lẽ châm trà ngồi uống ...Lát sau ông nh́n vào mắt tôi và lên tiếng :
-Con đi đâu hai ngày nay ?
Biết không thể nào dấu diếm được nên tôi cúi mặt trả lời :
-Con ...con đi vượt biên ...
Trong khi bác gái giật ḿnh nh́n tôi lom lom th́ bác trai lại hỏi tiếp :
-Có phải con đi với mấy đứa con của nhà kế bên ?
Tôi gật đầu ...Bác tỏ vẻ không hài ḷng :
-Nước ḿnh ,ḿnh ở .Đi tới đâu cũng phải làm hết chớ bộ con tưởng qua tới bển rồi bám đít tụi Tây tụi Mỹ là sẽ được sung sướng chắc ? Đất nước cũng như cha mẹ ...Bộ thấy cha mẹ nghèo th́ bỏ đi như vậy sao ?
Ngừng một chút ,rít một hơi thuốc g̣ ...Bác tiếp :
-Cái tụi bên bển (ông ám chỉ nhà Dượng sáu) là cái đồ theo ngụy mà ...Trước giải phóng th́ chạy ra Cà Mau v́ sợ bom rơi đạn lạc ...Hoà b́nh rồi mới vác cái mặt về đây ...Tưởng đâu là yên phận rồi ...ai dè ,cái tư tưởng "tư sản" trong đầu nó cũng vẫn c̣n ...Hứ
Nói xong ,ông chậm răi bước vào pḥng ...Tôi c̣n đang ngỡ ngàng th́ bác gái mới cho tôi biết :
-Bác trai mày là "Việt cộng" chính cống đó con ...Ḿnh mẩy ổng bây giờ vết thương tùm lum à ...V́ mất sức nên ổng được về hưu sớm chứ không th́ bây giờ cũng "tướng tá" như người ta thôi ...Bởi vậy nghe ai nói đi vượt biên ,vượt biếc ǵ th́ ổng không có ưa ...Nhưng mà ổng được cái nói rồi thôi chứ không để bụng ...vậy con cũng đừng buồn giận ổng làm ǵ ha ...
Tôi gật lia lịa với bác gái :
-Dạ con nào dám ...Con biết tội ḿnh mà ...
Ba chị em Tùng cũng như tôi ,ở miết trong nhà cả nửa tháng cho vết thương lành lặn rồi mới dám lú mặt ra chợ thị trấn P ...Từ đó ba chị em hắn ở với cha mẹ tại nơi đó luôn và chấm dứt chuyện học hành .
Cây kim giấu trong bọc lâu ngày cũng ḷi ra ...D́ sáu biết người đi chung với ba chị em Tùng đêm ấy là tôi .Mỗi khi gặp tôi cùng Tùng đi uống cafe bên chợ th́ d́ hay nắm tay tôi và rưng rưng nước mắt :
-Tội nghiệp con ...c̣ng lưng dành dụm được có bao nhiêu đó ...rốt cuộc rồi "mèo lại hoàn mèo" ...
Tôi im lặng ...(nếu d́ mà biết số vàng đó là của bà th́ ...)
Sau này ...cũng chính d́ cho tôi biết ...chuyến đi đó ,chúng tôi đă bị gạt .Họ tàn nhẫn thu gom vàng của mọi người rồi âm thầm báo công an ...chứ thật ra họ chẳng có tàu lớn ,tàu bé ǵ hết ...
Tôi và Tùng lại có những tháng ngày dài êm đềm ,hạnh phúc bên nhau mà không một ai hay biết ...
Thỉnh thoảng ,hắn rủ tôi đi Cà Mau chơi vài ngày (Ba mẹ Tùng c̣n một căn nhà to đùng hai tầng lầu ngay trung tâm thị xă và đang cho người ta thuê ) ...Đêm Noel năm đó ,hắn đưa tôi đến nhà thờ phường 7 đi lễ ...
Khi đi lang thang khắp thị xă trong đêm giáng sinh ấy ...Chúng tôi lại ghé vào một quán cafe vắng vẻ ngoài ngoại ô nói chuyện đến sáng ...Tùng nh́n tôi đắm đuối ... rồi cất tiếng :
-Lúc năy ...trong nhà thờ ,K có biết Tùng cầu xin Chúa điều ǵ không ?
Tôi lắc đầu :
-K ...không biết .Tùng nói đi ...
Hắn nh́n thôi không chớp mắt rồi từ từ lên tiếng :
- Tùng cầu xin Chúa cho tụi ḿnh ...`măi măi ...được bên nhau ...
Khoảng ít ngày sau th́ nhà Dượng sáu tổ chức đám gả người con gái lớn (Chị Hà )thật linh đ́nh và có thể nói là lớn nhất từ trước đến nay ở cái vùng quê yên b́nh đó ...
Chú rễ cũng thuộc dạng mồ côi nhưng hiện đang giữ chức đội trưởng một trạm biên pḥng canh giữ một vùng biển của Cà Mau ...
Ít lâu sau ...tôi cảm thấy ở bên nhà Tùng tỉnh thoảng có vài người lạ mặt xuất hiện ...
Họ đến đó tự lúc nào tôi không biết và họ chẳng bao giờ ló mặt ra nhà trước và càng không bước qua bên chợ dù chỉ một lần ...
Sỡ dĩ tôi thấy được là v́ họ thường tụm năm tụm ba rù ŕ ở phía sau vườn nhà Dượng sáu ...mà tôi th́ ở phía bên này nên đôi lúc bắt gặp ...
Tôi cảm thấy có điều ǵ khuất tất ở bên đó ...nhưng không dám hỏi Tùng ...
C̣n một điều lạ nữa là ...càng về sau th́ hắn càng trở nên ít nói .Có những lúc nằm bên nhau th́ hắn hoàn toàn im lặng tỏ vẻ nghĩ ngợi và thường hay thở dài ...
| |
| | | taydomusic Nông Dân Tích Cực
Tổng số bài gửi : 526 Age : 41 Đến từ : Cần Thơ yêu dấu Nghề Nghiệp : Ăn chơi - Đàn địt - Hút chích Top/Bot : Âm nhạc Kinh Nghiệm : Registration date : 03/10/2008
| Tiêu đề: Re: Mùa xuân lá khô - Nguyễn Thành Luân Wed Oct 15, 2008 5:41 pm | |
| Một đêm nọ ...lấy cớ nhà có khách nên hắn xin phép hai bác được qua ngủ chung với tôi .Đêm đó ,sau khi "yêu nhau" xong th́ hắn không ôm gh́ lấy tôi mà ngủ như mọi lúc mà ngă người ra ...rồi cứ liên tục cục cựa ,trở ḿnh ...
Tôi thấy thái độ quá kỳ lạ của hắn nên cũng bực bội và khi không dằn được th́ tôi lay mạnh hắn :
-Tùng làm sao vậy ? Bạn không ngủ được sao ?
Hắn quay lại ,ôm tôi vào ḷng rồi thủ thỉ :
-K ơi ,bạn có muốn ...mạo hiểm ...thêm một lần nữa không ?
Tôi lơ mơ đoán ra được điều hắn sắp nói ...Những h́nh ảnh kinh hoàng sau 4 lần t́m ảo tưởng nơi xứ người chợt hiện ra trong tâm trí ...Tôi lắc đầu ,tỏ ư cương quyết :
-Ḿnh không đi nữa đâu ...ḿnh sợ lắm rồi ...Ḿnh thà ở lại đây làm mướn suốt đời chứ không dám mơ ước cuộc sống thiên đường nơi phương trời nào khác ...ḿnh nói thật ḷng đó ...
Tùng ra chiều nghĩ ngợi rồi bảo tôi :
-Tùng cũng vậy ...Tùng không c̣n muốn đi đâu nữa hết ...nhưng mà ...
Thấm thoát ...một mùa Xuân nữa lại đến ...
Đêm giao thừa năm đó ...Hai đứa tôi lang thang khắp thị trấn chơi đến khuya ...
Ghé một căn nhà hoang bên đường ...chúng tôi lại làm t́nh với nhau ...và tôi có cảm giác lần ấy Tùng trở nên cuồng bạo ,mănh liệt hơn bao giờ hết ...
Khi vừa buông tôi ra ...hắn thở hổn hển và rên rĩ :
-K ơi ...Tùng yêu K ...Tùng yêu K ...măi măi ...
Về đến trước cửa nhà Bác Hai ,hắn ôm hôn tôi một lần nữa rồi tự nhiên rơi nước mắt :
-Chúc K một năm mới vui vẻ ...Đừng bao giờ quên Tùng nha ...
Tôi chưa kịp nói ǵ th́ hắn đă quay lưng ...đi về bên nhà ḿnh ...
Sáng hôm sau ...Mùng 1 Tết ...
Tôi ngủ quên đến nỗi bác gái phải mở mùng lắc vai tôi và kêu :
- K ơi ...dậy đi con ...sáng rồi ...
Tôi giật ḿnh ngồi dậy và dọn dẹp mùng mền xong th́ ra đốt nhang bàn thờ ...Suốt ngày hôm đó tôi chẳng thấy bóng dáng của Tùng và tôi chợt nhận ra bên nhà Dượng sáu bổng trở nên im lắng hơn ngày thường ...
Đến tối ...khi tôi và hai bác ngồi bên nhau nói chuyện vui vẻ th́ bổng bác hai gái thỏ thẻ với chồng :
-Ông à ,ông hay tin ǵ chưa ?
Thấy bác trai lắc đầu th́ bà lên tiếng :
-Nhà bên bển chứa vượt biên hổm rày ...Và họ đă ra đi vào đêm giao thừa hết rồi ông ơi ...
Tôi bàng hoàng ...đứng lên ...và tung cửa chạy như bay qua nhà hắn ...
| |
| | | taydomusic Nông Dân Tích Cực
Tổng số bài gửi : 526 Age : 41 Đến từ : Cần Thơ yêu dấu Nghề Nghiệp : Ăn chơi - Đàn địt - Hút chích Top/Bot : Âm nhạc Kinh Nghiệm : Registration date : 03/10/2008
| Tiêu đề: Re: Mùa xuân lá khô - Nguyễn Thành Luân Wed Oct 15, 2008 5:41 pm | |
| Tùng ...đă ...đi ...rồi ...!
Căn nhà rộng thênh thang chỉ c̣n hai vợ chồng D́ Dượng Sáu ...
D́ sáu mời tôi ăn bánh mứt c̣n nằm la liệt trên cái bàn lớn rồi vừa lấy khăn chậm nước mắt vừa thút thít tâm sự với tôi (chắc là d́ đang cần có người để trút cạn nỗi ḷng chăng ?) :
- K ơi ...Ba chị em tụi nó và thằng rễ d́ cùng mấy người quen ở Sài G̣n đi hết rồi con ơi ...D́ buồn quá ...huhuhu ...
Dượng Sáu trợn mắt nh́n d́ :
-Tụi nó đi là đi t́m cuộc sống sung sướng chứ có phải đi vào chỗ chết đâu mà bà rầu mà khóc như đám ma vậy ? Hôm nay là mùng 1 Tết nghe bà ? ...
D́ sáu ngước mắt nh́n chồng rồi ...gào lên :
-Mùng 1 ,mùng 2 ǵ tôi cũng khóc hết á ...Tôi nhớ con tôi ,hổng lẽ ông không cho tôi khóc v́ nhớ v́ thương sao ? huhuhu ...Hà ơi , Tùng ơi ,Thuỳ ơi ...biết bao giờ má mới gặp lại tụi con ? ...huhuhu ...
Rồi bà nh́n tôi rồi bắt đầu kể lể :
-Dượng sáu mày đâu có mang nặng đẻ đau mà thương mà nhớ ? D́ nhớ tụi nó chịu không nỗi đâu K ơi là K ...
Tôi an ủi và thăm ḍ :
-Sao d́ không để lại một người để hủ hỉ ...hoặc là D́ dượng cùng đi chung luôn ?
D́ Sáu đưa tay quẹt nước mắt ...rồi nghẹn ngào :
-Lúc đầu ...d́ cũng nghĩ như con ...mà thằng Tùng nó cũng nói y như vậy . Nó khăng khăng đ̣i ở lại để phụng dưỡng cha mẹ ...D́ thấy như vậy th́ cũng được v́ ...v́ d́ thương nó nhất trong nhà bởi nó là con trai một mà lại rất ngoan hiền chứ không như người ta ...D́ có nói với dượng mày ...mà ống có thèm nghe đâu ...một hai cứ bắt thằng nhỏ đi cho bằng được ...huhuhu ...Tùng ơi ...mẹ nhớ con lắm ...
Lúc này Dượng sáu mới lên tiếng :
-K à ...thật ra th́ cho đi hết như vậy trong ḷng dượng cũng đâu có vui ǵ ? ...Nhưng v́ lần trước bị họ gạt nên dượng tức lắm ... Rồi sau này ,có thằng rể là trạm trưởng đồn công an biên pḥng ...Nó cũng muốn đi nước ngoài th́ chắc ăn 100% rồi ...c̣n lo lắng ǵ nữa .
...Thế là ,dượng nhờ nó âm thầm kêu người đóng tàu ...tự tổ chức đi ...V́ như vậy nên d́ dượng mới móc nối ,rủ rê một số bạn bè thân thiết ở Sài g̣n cùng hùn hạp vốn để giảm bớt chi phí ...
...Đáng lẽ d́ dượng cũng đi chung chuyến này ...nhưng sức khoẻ cùa d́ mày yếu quá ...Vả lại ,theo dượng nghĩ : Cứ để tụi nó đi trước cho có tương lai ...sau này bảo lănh ông bà già qua mấy hồi .Già cả th́ thủ tục chắc không đến nỗi nào như mấy đứa nhỏ ...
...C̣n thằng Tùng ...nó đang độ tuổi thi hành nghĩa vụ quân sự ...làm sao có thể cho nó ở lại được .Học hành đang dang dở ...cần phải tiếp tục ...Rồi sao này muốn bảo lănh nó đi cùng th́ chắc là sẽ không đơn giản đâu ...
Quay sang d́ đang rưng rưng nước mắt ,ông tiếp :
-Tui là cha của tụi nó ...có một ḿnh bà biết thương con hay sao ? Bà đúng là đàn bà ...không nh́n xa trông rộng ǵ hết ...
Hai người họ cứ đôi co qua lại ...Tôi ngồi đó mà có nghe được ǵ đâu ...
Tùng ơi ...Cuối cùng rồi th́ ...Tùng cũng đă bỏ K mà đi rồi sao ?...
Có tiếng nhạc đâu đó phát ra từ máy radio của một chiếc ghe đậu dưới bến sông trước nhà Dượng sáu vọng lại đến tai tôi :
...Mùa xuân này về trên quê ta ...
Khắp đất trời biển rộng bao la ...
Cây xanh tươi ra lá trổ hoa ...
Chào mùa xuân về khắp mọi nhà ...(*)
Tôi tự hỏi ḷng : Có thật như lời bài hát đó không ? ...Xuân đă về ,đem khắp niềm vui cho mọi người à ? Có đúng như vậy không ? ...Xuân ơi ...Xuân ơi ...Xuân hảy trả lời cho tôi đi ...
Tôi cúi đầu giă từ hai người rồi lặng lẽ lê bước trở về nhà ...
Tôi bắt đầu có cảm giác sợ hăi mỗi khi Xuân về cũng từ dạo ấy ...
Tôi ở lại nhà Bác Hai mà lúc nào gương mặt cũng u sầu ...Tôi trở nên đăm chiêu và lặng lẽ hơn bao giờ hết ...
Được vài tháng sau Tết th́ có người bà con của Bác Hai gái đến nhà chơi và sau khi hỏi ư kiến tôi xong xuôi th́ Cậu Bảy (em trai của bác gái ) xin phép hai người cho tôi được theo xe tải của ông cho có bạn nói chuyện trên những chuyến đường dài ...buôn lậu .
Hai Bác hỏi tôi ...Tôi gật đầu v́ thật sự trong khoảng thời gian đó ,tôi rất buồn và chẳng c̣n tinh thần nào mà đi làm cỏ làm cú ǵ cho bất kỳ một ai trong xóm hết ...
Thời gian là liều thuốc chữa lành mọi vết thương ḷng (?) ...Trên những ngày dài xuôi ngược với Cậu Bảy khắp mọi miền đất nước ...Nỗi buồn trong tôi từ từ nguôi ngoai dần ...Nhưng nếu nói tôi đă quên h́nh bóng Tùng luôn trong tâm trí th́ không bao giờ ...
Thỉnh thoảng khi xe ghé lại Cà Mau để tu bổ ,sửa chửa và trong lúc Cậu Bảy vọt về thăm vợ con th́ tôi xin phép ông được trở lại thị trấn P ...để thăm lại hai bác và cả d́ dượng sáu bên nhà nữa ...
| |
| | | taydomusic Nông Dân Tích Cực
Tổng số bài gửi : 526 Age : 41 Đến từ : Cần Thơ yêu dấu Nghề Nghiệp : Ăn chơi - Đàn địt - Hút chích Top/Bot : Âm nhạc Kinh Nghiệm : Registration date : 03/10/2008
| Tiêu đề: Re: Mùa xuân lá khô - Nguyễn Thành Luân Wed Oct 15, 2008 5:41 pm | |
| Tết năm ấy ,tôi cũng về nơi đó ...
Kết quả về chuyến đi ấy vẫn biệt tăm ...
D́ dượng sáu đă bỏ công sức t́m kiếm các nhà tù nhốt những người vượt biên bị bắt khắp nơi trong nước vẫn không thấy ba đứa con và thằng rễ của ḿnh ở nơi nào cả ...
Như vậy th́ chứng tỏ họ đă đi trót lọt ra khỏi hải phận Việt Nam ...nhưng tại sao ...cả năm nay không có một tin tức nào bay về ? ...
Ai cũng đồn là họ đă chết ngoài biển khơi v́ hải tặc hoặc là bị sóng biển nhận ch́m ...(ngay cả hai bác tôi cũng đều cho là như thế ) nhưng D́ Dượng sáu th́ không tin và muôn ngàn lần cũng không dám tin ...về lời đồn đó ...
Họ bây giờ như chết rồi mà chưa chôn ...Cả hai đều tiều tụy và hốc hác ...mặc dù họ đang sống trên một đống vàng ...
Họ gắng gượng sống để mà hy vọng ...Họ mong chờ một phép lạ xảy ra ...nhưng cái ngày đó th́ ...măi măi sẽ không bao giờ đến ...
Đêm giao thừa năm ấy ,tôi uống rượu quên trời quên đất và sau chầu nhậu đó th́ tôi một ḿnh lang thang đi ḷng ṿng thị trấn mà suy nghĩ miên man ...
Cảnh vật cũ vẫn c̣n đây mà người xưa đang biền biệt tận phương trời nào ?...
Tôi thẩn thờ lê bước trên con đường trở lại nhà mà ḷng th́ luôn réo gọi : Tùng ơi ...Tùng đang ở đâu ...Có biết rằng K rất nhớ Tùng không ? ...
Tôi leo lên giường ngủ sớm ...và sau một lúc trằn trọc th́ tôi cũng thiếp đi ...
Không biết tôi ngủ được bao lâu ...trong cơn mơ màng tôi nghe có tiếng Tùng gọi khẽ :
-K ơi ,mở cửa cho Tùng vào ngủ với ...
Tôi mở mắt ,bước ra mở cửa cho hắn vào và hỏi :
-Hôm nay nhà lại có khách hả ?
Hắn gật đầu ,nhưng gương mặt nh́n tôi tỏ vẻ buồn bă làm sao ...
Vừa bước vào mùng th́ hắn không nói tiếng nào mà cứ ôm siết rồi hôn hít khắp thân thể tôi không chừa một chỗ nào ...Tôi đê mê ,tôi oằn oại theo từng nụ hôn của hắn và nhắm mắt tận hưởng những khoái lạc mà Tùng đem lại cho tôi ...
Khi cả hai vừa buông nhau ra ...Trong lúc Tùng nở nụ cười măn nguyện th́ ...tôi bỗng chợt nhớ ra : Tùng đă không c̣n ở nơi này nữa mà ? Tùng đă đi vượt biên rồi th́ c̣n làm sao mà lại nằm cạnh bên tôi như thế được chứ ? ...Tôi vừa nghĩ đến đó th́ bỗng thấy có cảm giác bị ai đè trên lồng ngực ...
Tôi hoảng sợ ...tôi la hét ,tôi vẫy vùng nhưng tôi càng làm thế th́ sức nặng vô h́nh đó càng đè nặng trên người tôi ...Măi một lát sau tôi mới giật ḿnh tỉnh giấc ...
Bác gái đang tḥ tay vào mùng và lắc vai tôi :
-K ...con ngủ mớ thấy ǵ mà la hét om ṣm vậy ?
Tôi ú ớ trả lời nói rằng ḿnh nằm mơ thôi chứ không có ǵ ...Bác thấy vậy nên không hỏi nữa mà bỏ ra phía sau bếp để chuẩn bị đồ cúng giao thừa ...
Tôi lồm cồm ngồi dậy ...bỗng tôi giật ḿnh khi nh́n vào chỗ kín của ḿnh : Những vết ướt vẫn c̣n chèm nhẹp dính vào cái quần lót của tôi ...Như vậy là ? ...
Trời ơi , đây là sự thật hay chỉ là một giấc mơ ? ...
Đâu đây... bắt đầu vọng lại tiếng pháo đón giao thừa ...
Qua những ngày Tết buồn tẻ tại nơi đó ...Tôi lại ra đi ...
Thời gian thấm thoát thoi đưa , có lẽ cũng khoảng 3 năm trời sau cái đêm giao thừa ấy...Sau nhiều năm tháng dong ruổi trên những cuộc hành tŕnh buôn lậu lắm hiểm nguy ấy th́ Cậu Bảy cũng có dư một số tiền kha khá đủ để mà no cơm ấm cật với người ta ...và có lẽ thấy rằng tuổi già đang đến gần ,sức khoẻ không c̣n phong độ như xưa nên cậu kêu bán xe và trở về sống an nhàn bên vợ con ḿnh ...
Một lần nữa ...tôi một ḿnh quay trở lại chốn xưa ...th́ hỡi ôi ...
Hai Bác tôi v́ tuổi già nên đă lần lượt qua đời từ hai năm trước ...Thế mà tôi vô t́nh nào biết nào hay ?Chắc khoảng thời gian đó tôi và Cậu Bảy bị "kẹt" ở Quảng B́nh nên không nhận được tin tức chăng ? ...
Ngôi nhà của hai bác giao cho một người bà con xa quản lư ...và thấy họ tỏ vẻ không có thiện cảm với ḿnh nên khi hỏi được vài ba câu th́ tôi xin phép được ra sau vườn thăm mộ của hai ông bà ...
Đốt hai nén nhang cắm trước mộ của hai người ...Tôi lâm râm khấn vái :
-Con là K đây ...Con không hay tin hai bác đă qua đời từ lâu ...Hôm nay ,con về đây ...viếng hai bác lần này cũng như lần cuối ...Suốt đời này con sẽ không bao giờ quên những tháng ngày êm đềm trong ngôi nhà tuy nhỏ bé nhưng t́nh người th́ vô cùng bao la của hai bác đâu ...Xin hai bác hăy tha lỗi cho con đă không về được gặp mặt hai người một lần cuối ...Con xin cúi đầu tạ tội trước hai bác thật nhiều ...Thưa hai bác ...con đi ...
Tôi bước qua bên nhà Dượng sáu th́ lại thêm một lần bất ngờ nữa ...
Ngôi nhà giờ đă thay tên đổi chủ tự bao giờ ... Người chủ mới là một người đàn bà đẫy đà nhưng gương mặt vẫn toát ra một vẻ phúc hậu ...Bà lịch sự mời tôi vào nhà ,rót cho tôi một ly nước rồi nở nụ cười hiền lành ,bà hỏi :
-Cậu quen biết người nhà này hả ?
Tôi trả lời là lúc trước tôi ở nhà kế bên ...Nay nhân dịp đi ngang qua đây nên ghé thăm .Bà nh́n tôi một hồi th́ ngậm ngùi cho biết :
-Tôi sang cái nhà này của Ông bà Sáu cũng gần 3 cái Tết rồi cậu à ...Chuyện cũ th́ tôi biết hơi hơi nhưng chuyện về sau này th́ tôi rành ...
...Bà chậm răi kể và tôi th́ im lặng nghe ...
Th́ ra ,cuối cùng v́ không chịu được những lời đồn đại của bà con lối xóm về cái chết ngoài biển khơi của mấy đứa con ḿnh nên ông bà đă sang hết nhà cửa ruộng vườn (kể cả cái sạp vải bên chợ ) rồi âm thầm trở ra Cà Mau sinh sống ...
Bà buồn ...bà sinh bệnh . Ông buồn ,ông đâm ra nhậu nhẹt và bắt đầu cặp bồ với những cô gái mới lớn đáng tuổi con cháu ḿnh ...
Rồi sau đó th́ hai người ra toà ly dị ...Tài sản chia đôi ...Bà hiến hết phần của ḿnh cho một viện mồ côi ở Sài G̣n rồi lặng lẽ xin vào một ngôi chùa nổi tiếng trên Đà Lạt làm công quả cho hết những tháng ngày c̣n lại của đời ḿnh ...Thỉnh thoảng có người quen đi Đà Lạt và gặp bà nhưng bà vẫn cúi mặt không nh́n họ mà lặng lẽ quay lưng như chưa từng bao giờ quen biết ...
Ông th́ từ ngày được chia của th́ trở nên yêu đời phơi phới ...Mai cô này ,mốt cô nọ ...
Đắm ch́m trong "men rượu hương t́nh" một thời gian th́ ông tiêu tan hết sản nghiệp và ...Tiền hết th́ T́nh đi ...Ông bắt đầu ăn nói lung tung và lảm nhảm như một người điên ...Bây giờ ở bến tàu Cà Mau người ta sẽ thường bắt gặp h́nh ảnh một ông già lúc nào cũng say xỉn bám theo hành khách vừa xin tiền vừa đưa cắp mắt lờ đờ mà hỏi : Vợ tôi đâu ? Con tôi đâu ? ... Khi bà kể xong th́ trời đă xế chiều ...
Tôi từ giă bà rồi đến thăm ngôi mộ của hai đấng sinh thành (sau này có tiền th́ tôi đă mua đứt khu đất ấy và thuê người xây lên hai ngôi mộ thật to và đẹp ,trồng nhiều loại hoa xung quanh và nhờ người nhang khói mỗi ngày cho linh hồn hai người đỡ lạnh ) .
Tôi đốt nhang và quỳ xuống bên cạnh hai ngôi mộ của ba mẹ ḿnh ...Tôi khóc ...khóc măi ...mà quên rằng ngoài kia ...trời đă tối ...
Sáng hôm sau ...tôi rời thị trấn P và tiếp tục cuộc đời sương gió của ḿnh ...
Lúc này ,sau những năm tháng bôn ba xuôi ngược cùng Cậu Bảy th́ tôi cũng đă có trong tay một số vốn kha khá ...Tôi đă quen đường đi nước bước của công việc buôn bán nên không cần phải hùn hạp với ai mà tự ḿnh lo từ A đến Z ...
Rồi tôi trở nên giàu có ...Tôi mua lại căn nhà lúc trước của Ba Mẹ ḿnh ở Sài G̣n(nhà nước cấp cho một gia đ́nh cán bộkhi người chủ nhà đó muốn bán đi để dời sang nơi khác ...Tôi vẫn để nguyên hiện trạng (chỉ sửa chút ít những chỗ bị hư hỏng )và sống ở đó cho đến bây giờ ...
Bây giờ tôi đă 44 tuổi ...có nghĩa là đă già ...Nhưng dù các bạn có tin hay không th́ tôi cũng vẫn cứ nói : Cả đời tôi ,ngoài Tùng ra ...tôi chưa bao giờ dám ngỏ lời yêu một người con trai nào khác ...từ lúc c̣n trẻ cho đến măi tới hôm nay ...khi tôi đă trở thành một ông già ...
H́nh bóng của Tùng măi măi sẽ ở trong trái tim tôi ...lúc trước ,bây giờ ...và về sau ...măi măi cũng sẽ là như thế ...
Câu chuyện của tôi chỉ có bấy nhiêu thôi ...
Bây giờ ...tôi ngồi đây ...với một người bạn (chỉ là bạn theo đúng nghĩa của nó ) mà chắc là các bạn đă đoán được người đó là ai rồi phải không ? ...
Chúng tôi ngồi tâm sự về cuộc đời của mỗi đứa ...và cùng uống với nhau vài ly rượu ...
Bây giờ đă là mùa Xuân chưa mà sao tiếng hát Quang Dũng lại cất lên đưa tâm trí tôi trở về dĩ văng năm nào ...
" Một vùng mây trắng
Bay đi t́m nhau
Chẳng c̣n thấy đâu
Mắt em hoen sầu
V́ ḿnh xa nhau
Nên em chưa biết
Xuân về đấy thôi
Giọt sương vẫn rơi
Rừng c̣n ngây dại
Mơ bóng h́nh ai ?...
...
V́ ḿnh xa nhau
Nên em chưa biết
Xuân về đấy thôi
Ngày Xuân vẫn trôi
T́nh ḿnh vẫn hoài ...
Thương nhớ ...đầy vơi ..."
44 tuổi đời ...Tôi vẫn chưa t́m thấy được ...MÙA XUÂN ...!
HẾT | |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: Mùa xuân lá khô - Nguyễn Thành Luân | |
| |
| | | | Mùa xuân lá khô - Nguyễn Thành Luân | |
|
Trang 1 trong tổng số 1 trang | |
Similar topics | |
|
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |
|